Tôi còn đang chần chừ thì Thần quân Giải Trĩ đã kéo tôi đi:
- Đi thôi, chúng ta không thể ngăn được con rồng lửa này đâu. Mặc dù trông nó giống như một linh hồn nhưng bản chất hung bạo của nó lại điên cuồng hơn bao giờ hết. Thiên Hỏa cốc này sắp kết thúc rồi, làng Thiên Thủy… chắc cũng không giữ nổi, giờ còn thời gian, chúng ta mau đón Dương Thần ra khỏi đây.
Tôi nhíu mày lại, tôi thực sự không muốn rời đi vào lúc này, vì điều đó có nghĩa là thất bại, có nghĩa là bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển, có nghĩa là những người trong dãy núi Miêu Cương đều này sẽ lâm vào tai ương.
Nhưng nếu tôi không rời đi, tôi còn làm được gì?
- Làng Thiên Thủy, làng Thiên Thủy...
Đột nhiên, bên cạnh vang một thều thào từ. Tôi bất ngờ quay đầu và thấy dân làng Thiên Thủy đều đã ngã rạp xuống đất đầy ngổn ngang, Đại sư Thiết Thác nhắm nghiền hai mắt, trưởng lão Vượng Tài vô hồn nhìn lên bầu trời xa líu ríu trong cổ họng. Những người còn lại ánh mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Hoàng Cửu Khanh ngây người đứng ở nơi đó, thoạt nắm hai tay, nhưng cũng đã không còn cách nào khác.
Bầu trời rực cháy. Màu đỏ của máu trải khắp thiên không.vết máu bị đánh tan vừa rồi không có biến mất, mà giống như một dòng sông máu chảy dài. Trên không trung phiêu đãng, ngọn lửa không ngừng vọt lên, máu trong đám lửa không ngừng biến đổi hình dạng, lập lòe thứ ánh sáng kỳ dị.
Lồng ngực của tôi chợt nóng lên, trong vô thức tôi vùng ra khỏi tay của Thần quân Giải Trĩ, ngẩng đầu lên trời cao nhìn hỏa long điên cuồng tàn phá, một tay nắm chặt đấm vào hư không, tức giận nói:
- Không, tôi không thể đi. Nếu không con rồng lửa này sẽ hủy diệt không chỉ một làng Thiên Thủy. Vì nó đã bị thiên đạo trừng phạt và hủy diệt thể xác của nó nhưng vẫn không ăn năn hối cải, nghiệp chướng tày trời. Thế thì hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo một lần, tận diệt linh hồn của nó!
Khi nói ra những lời này, máu nóng như sôi lên trong lồng ngực tôi, và một cơn tức giận vô bờ bến đột nhiên bùng cháy hừng hực.
- Ông anh Giải Trĩ, tôi còn phải làm phiền ông nữa rồi. Anh em chúng ta sẽ lên thu dọn nó.
- Nhưng mà…
Ông ấy tỏ ra do dự, ném cho tôi một ánh mắt không dám tin tưởng.
Tôi hiểu ý của ông, thật ra lúc nãy khi rồng lửa bay lên trời, tôi sực nhớ ra một pháp bảo cực kỳ thích hợp cho tình hình lúc này.
Tôi cho tay vào túi Càn khôn và từ từ lấy ra một pháp bảo hình con thoi, đưa ra trước mặt Thần quân Giải Trĩ.
Trảm Long Thoi!
Đúng, đây là thứ mà của Long quân Ly Vẫn-người con của rồng đẻ chín con, đích thân trao cho tôi. Ý định ban đầu là bảo tôi đưa cho Long Nữ coi như là vật bày tỏ, nhưng Long bà bà lại không nhận lấy mà tặng lại cho tôi.
Trảm Long Thoi này, kể từ khi mang nó về từ Minh giới, tôi chỉ dùng đúng một lần khi đối đầu với Dạ quỷ, nhưng lần đó, nó không thể diệt trừ được Dạ quỷ, vả lại lần đó mặc dù tôi sử dụng Trảm Long Thoi thì bị uy lực của nó phản phệ bị thương hộc máu và ngất xỉu.
Nhưng lần này, thứ mà tôi phải đối phó là một con rồng thật thụ, một con rồng lửa với những tội lỗi tày trời, tuy chỉ là một hồn phách rồng lửa nhưng cũng là rồng thật.
Tôi nhớ như lời của Long bà bà vào lúc ấy, bà nói, mặc dù Trảm Long Thoi không thực sự giết được Thiên Long, nhưng sức mạnh của nó cũng không yếu kém. Mà con rồng lửa trước mặt tôi lúc này tuy là rồng thật nhưng tôi nghĩ thể nào cũng có điểm khác biệt với Thiên Long thật.
Mặc dù không hoàn toàn thành công khi đối đầu với Dạ quỷ, nhưng Dạ quỷ không phải rồng. Trảm Long Thoi này có thể không ảnh hưởng nhiều đến Dạ quỷ, nhưng đối với rồng lửa này lại là cơ hội duy nhất của chúng ta, là quân bài cuối cùng!
Khi Thần quân Giải Trĩ vừa nhìn thấy Trảm Long Thoi, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, kinh ngạc hỏi:
- Đây, đây là vật của Thần giới, tên là Trảm Long Thoi, sao lại ở chỗ của cậu?
Tôi nhìn ông ấy:
- Rất đơn giản. Là Long quân Ly Vẫn và thầy của tôi tặng đó. Tôi gần như quên mất nó. Vừa rồi mới nhớ ra. Ông cũng biết vật này hả?
- Long quân Ly Vẫn…..
Ông lại kinh ngạc, lắc đầu nói đến líu lưỡi:
- Đó đúng là Long thần chính hiệu đấy, được rồi, đã như vậy thì không chừng chúng ta còn cơ hội.
Đột nhiên trông ông ấy tự tin hẳn lên, thân người bỗng nhiên tăng vọt, bạch quang lóe lên, lập tức hóa thành Giải Trĩ nguyên bản, bốn cẳng đạp lên không trung, dưới chân sinh ra đám sương mây, chiếc sừng trên đầu xoẹt nhè nhẹ điện quang. Thân hình so với lúc trước đã cao to hơn rất nhiều, toàn thân đều phủ một lớp thứ ánh sáng màu trắng, thần uy lẫm liệt, gầm lên rung trời khiến người ta không khỏi tim đập nhanh, lóa mắt mà sinh ra lòng tôn kính.
Có vẻ như đây mới là hình dạng ban đầu thực sự của Giải Trĩ, hay nói đúng hơn là hình thái cao cấp nhất của ông.
Lần này ông ấy cũng bắt nhịp một cách liều mình, tôi không chần chừ nữa, lập tức phóng lên, Thần quân Giải Trĩ ngẩng đầu gầm một hơi dài rồi vút bay lên cao. Dân chúng làng Thiên Thủy bên dưới đồng loạt ngẩng mặt dõi theo, Hoàng Cửu Khanh tay ôm ngực cũng đành trơ mắt nhìn chúng tôi bất lực.
Người được gọi là Ngự Long này rốt cuộc cũng chẳng có thực lực Ngự Long thực sự, đã vậy thì hãy để tôi thử Trảm Long xem thế nào!
Rồng lửa đang hoành hành trên bầu trời Thiên Hỏa cốc. Lúc này, nó dường như đã phục hồi tinh thần và bắt đầu quay ngược về Thông Thiên Nha. Rõ ràng, nó nhớ đến những người đã đối nghịch nó, sắp đến trả thù.
Tôi cưỡi trên lưng Giải Trĩ đúng lúc “được” rồng lửa đón lấy, vòm trời lúc này đầy lửa, thần quân Giải Trĩ lao bên trái đánh bên phải, liên tục né tránh những ngọn lửa xung quanh mình, chỉ trong nháy mắt đã tôi đã dần đến gần con rồng lửa.
Tôi cầm chắc Trảm Long Thoi trong tay mà tim tôi sớm đã bốc hỏa. Trảm Long Thoi chói lói với thứ ánh sáng giá lạnh thu hút tâm hồn của người khác. Thấy khoảng cách đến rồng lửa càng lúc càng gần, Trảm Long Thoi trong tay đột ngột rung giật, như đã không nhịn được nữa mà muốn bay ra khỏi tay tôi.
Tôi vô ý nhìn xuống thì thấy một đường máu xuyên qua thân Trảm Long Thoi màu trắng bạc, lúc này nó đang từ từ chảy và bao trùm Trảm Long Thoi trong nháy mắt. Đưa mắt nhìn xuống, toàn thân Trảm Long Thoi đã đỏ như máu mà còn ấm ấm nữa, huyết quang tiếp tục lưu chuyển không ngừng nghỉ, thấp thấp có tiếng rồng ngân vang từng hồi.
Thần quân Giải Trĩ đột ngột quát to:
- Trảm Long Thoi đã lên cơn đói khát khó mà nhịn rồi, cậu còn chờ gì nữa? !
Ớ, lời ông ấy nói làm tôi giật mình, giương mắt nhìn con rồng lửa đã ở ngay phía trước chưa đầy trăm mét, dưới sức ép của thân hình khổng lồ của rồng lửa, khoảng cách 100 mét dường như cũng đã gần trong gang tấc, nhỏ bé không đáng kể, giống như con rồng lửa chỉ cần há miệng một cái thì ngọn lửa nóng rực sẽ nhấn chìm chúng ta trong đó trong tích tắc.
Tôi không chần chừ nữa, bàn tay hé mở, còn chưa kịp để tôi “tạo dáng” để đẹp trai một chút thì Trảm Long Thoi đã tự tuột ra và bay đi theo cơn gió, chẳng mấy chốc liền hóa thành một dải quang diễm dài hơn mười thước, mang theo một đám hồng mang chói mắt, trong tiếng rồng ngân chấn động trời đất áp đánh Hỏa long Bát hoang trong không trung với sức mạnh vô song!
Lửa phủ khắp trời, Hỏa long tàn phá, Trảm Long Thoi ra trận, kinh thiên động địa!
Thân thể rồng lửa nhanh chóng vặn vẹo, nhe nanh múa vuốt đối mặt với Trảm Long Thoi đã xuyên mây phá không tiến đánh, chợt gầm lên một tiếng không khuất phục, há cái miệng cực đại ầm ầm bắn ra một quả cầu lửa lớn trộn lẫn với khói đen. Nhìn từ xa trông nó như một thiên thạch khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cắt ngang không gian, cọ xát dữ dội với không khí và hóa thành một khối ánh sáng cực đại có thể phá hủy toàn bộ Thiên Hỏa cốc tấn công quang diễm của Trảm Long Thoi.
Rồng lửa gầm thét, trời rung đất chuyển, lúc này khoảng cách đã gần rồi, màng nhĩ của tôi suýt bị thủng bởi tiếng gầm vang trời kia, nhưng ngay giờ phút này, trong người tôi tràn đầy nhiệt huyết tuôn trào và tinh thần chiến đấu sục sôi, một dòng máu vừa mới dịu đi lại bắt đầu sôi lên, một sức nóng tỏa ra từ tứ chi trăm xương, và toàn thân tôi vô cùng nóng rực. Nhìn hai khối lửa đang sắp đâm vào nhau trong không trung, tôi hưng phấn tột độ đến mức muốn ngửa đầu gào lên một hơi dài, hét lớn một tiếng.
Mọi ngôn từ trên thế giới khó mà diễn tả được cảnh tượng oanh liệt lúc này, quang diễm của Trảm Long Thoi đột ngột tăng tốc gấp mấy lần bay về phía chùm ánh sáng đó, đâm một cái ầm vào!
Khoảnh khắc tiếp theo, một chùm lớn hỏa diễm chói lòa, khí tức dao động kịch liệt, hai tiếng nổ bạo liệt vô song này như một vụ nổ lớn hủy diệt cả thế giới bao trùm toàn bộ Thông Thiên Nha.
Đột nhiên, cả trời đất bị bào trùm bởi sự im lặng chết chóc, tôi tưởng rằng sẽ có một tiếng nổ chói tai nhưng không, lúc này đôi tai của tôi dường như đã mất đi thính lực, tôi không thể nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ. Đôi mắt của tôi hình như cũng tối đi, và hào quang nở to rực rỡ, một thứ ánh sáng chói lòa không gì sánh bằng, như thể hàng trăm ông mặt trời đột ngột xuất hiện trên bầu trời trong nháy mắt xuyên qua mắt tôi.
Tôi muốn mở miệng và hét lên, nhưng cổ họng tôi không hề phát ra âm thanh nào. Không, không phải vậy, có lẽ tôi có phát ra tiếng nhưng tôi không nghe thấy được.
Năm giác quan của tôi như mất hoàn toàn vào lúc này!
Tôi không thể nhìn thấy gì, không nghe thấy gì và một cảm giác bất lực sâu thẳm bỗng phát ra khắp cơ thể, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tia sáng thấu trời đã hoàn toàn che khuất đôi mắt tôi, Thần quân Giải Trĩ cũng không thấy được vào lúc này. Tôi bỗng thấy thân mình như cánh diều chao đảo trong cơn gió mạnh, từ từ rơi xuống.
Đây chính là sự đối đầu thực sự của Thần vật sao?
Chắc chắn rồi, tôi là người phàm, vẫn không thể chịu được ảnh hưởng của sức mạnh đó. Cho dù Trảm Long Thoi đã bay khỏi tay tôi, nhưng phản phệ đáng sợ này cuối cùng cũng ập đến.
Tôi rơi xuống không phanh, như một khoảng không vô tận, ý thức của tôi đang mất đi từng chút, tuy trong ngực vẫn có máu nhưng tiếc rằng thân bất do kỷ.
Tôi từ từ sụp mí mắt, không quan tâm nhiều nữa, tôi mệt lắm rồi, cũng không còn sức lực nữa, cứ như vậy mà ngủ thôi.
Trong đầu tôi chợt vang một tiếng nổ lớn, trước mắt tôi tối sầm, và tất cả mọi thứ đều biến mất...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo